Nguyễn Hiền Nhân

Khúc xuân nồng -lời tình ru



Bâng khuâng anh ngồi đọc khúc xuân nồng,
Cỏi ảo mà sao mình lại nhớ mong?
Melbourne ngày trước còn gợn sóng,
Hà nội hôm nay em gởi bão lòng?

Thơ của Em là tiếng lòng trăn trở,
Thật thiết tha và chân thật như Người
Trên môi em vẫn xinh đẹp nụ cười,
Cố che dấu những nỗi sầu muôn thuở?

Anh ngại ngần ,ở cách xa em quá
Dù con tim cảm nhận tiếng tơ đồng,
Mưa gió đã qua,nắng hồng rộn rã...
Mùa xuân sắp về thay thế mùa đông,

Hồn anh chìm trong cỏi nhớ chơi vơi!
Với một người mới tình cờ quen biết
Từng thản nhiên trước vườn hoa mắt biếc,
Chẳng lẽ nhớ nhung kẻ cuối chân trời?

Đó có phải là tình không biên giới?
Như lời bài thơ xướng họa hôm nào.
Níu tay nghìn trùng đuổi bắt ánh sao?
Vì tưởng mình trên đỉnh cao mây khói?

Đừng trách anh sao sớm có dấu hỏi?
Dù trong tim đã xác nhận một điều,
Không gian kia không cách trở bao nhiêu,
Chúng mình vẫn hòa chung nhau giai điệu

Xưa chàng Tú Uyên chỉ mới thấy tranh,
Đã vội ôm tranh tương tư người ảo,
Anh và em dẫu sao cũng người thật,
Sống gần nhau chung một góc địa cầu

Anh quá quen rồi cảm giác cách xa,
Hoặc người quen bổng trở nên xa lạ,
Chân đứng vững giữa dòng đời nghiêng ngã,
Đủ mềm lòng trước khúc hát tình xa

Thơ đã dẫn anh vào đến mê cung,
Vườn địa đàng đã đơm hoa kết trái,
Tình cỏi ảo! nhưng xin em ân sũng,
Cùng với anh đi đến chốn tận cùng

Hãy để trái tim ngõ lời muốn nói,
Hà Nội Sài gòn đâu có xa xôi?
Khúc xuân nồng sưởi ấm hồn đơn côi,
Cỏi đi về sẽ sớm chung một lối?
Hmhiennhan

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 9 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "Khúc xuân nồng -lời tình ru"